Ở tuổi 39, Roosevelt bị liệt và không thể đi lại được nữa. Tuy nhiên, ông đã trở thành Tổng thống Hoa Kỳ và cố gắng đưa đất nước vượt qua thời kỳ khó khăn.
Franklin Delano Roosevelt là tổng thống đã hướng dẫn nước Mỹ vượt qua hai cuộc khủng hoảng lớn nhất thế kỷ 20, bao gồm cuộc Đại suy thoái và Thế chiến thứ hai. Tuy nhiên, có thể nhiều người không biết rằng ông cũng phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng cá nhân: cuộc chiến với bệnh bại liệt. Cuộc khủng hoảng xảy ra khi ông mới 39 tuổi và đang nuôi tham vọng trở lại chính trường sau chiến dịch tranh cử phó tổng thống thất bại năm 1920.
Sáng ngày 11 tháng 8 năm 1921, Roosevelt tỉnh dậy và bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Sau nhiều giờ chèo thuyền và bơi lội tại Khu nghỉ dưỡng Đảo Campobello ở Canada, chân tôi bắt đầu đau nhức. Cơ thể tôi run rẩy không thể kiểm soát nên tôi quyết định đi ngủ sớm.
Nhưng sáng hôm sau, mọi chuyện còn tệ hơn. Tổng thống Roosevelt sốt gần 39 độ. Điều này bắt đầu cuộc chiến của Tổng thống Roosevelt với bệnh bại liệt, căn bệnh khiến ông gần như bị liệt hoàn toàn từ thắt lưng trở xuống. Anh ta không thể đứng hoặc đi mà không có sự hỗ trợ. Mẹ anh khuyên con trai từ bỏ sự nghiệp chính trị và quay trở lại Hyde Park, New York. Tuy nhiên, vợ của Roosevelt tin rằng anh phải tiếp tục sự nghiệp của mình.
Trong thời gian hồi phục, Roosevelt đã nhờ đến vợ để giữ tên mình trong Đảng Dân chủ. Tính cách nhút nhát của bà Eleanor Roosevelt đã khiến bà trở thành một diễn giả và nhà phân tích chính trị tài ba. Các bài phát biểu của bà trên khắp New York đã giúp cứu tên tuổi của Roosevelt khỏi mờ nhạt trên chính trường Mỹ.
Roosevelt không bao giờ từ bỏ hy vọng học cách đi lại. Vào tháng 12 năm 1921, sau vài tháng hồi phục, các nhà vật lý trị liệu bắt đầu làm việc với ông để đánh giá mức độ tổn thương trên cơ thể ông. Trong những tuần đầu tiên của năm 1922, ông bắt đầu tập luyện một mình. Khoảng thời gian này khó khăn đến mức trong nhiều tháng tôi thậm chí không thể đứng dậy được. Vì vậy, anh phải bắt đầu với những bài tập nhỏ và cố gắng vận động cơ bắp của mình. Roosevelt phải dùng nẹp thép ở chân để có thể đứng bằng nạng. Sau đó, anh tiếp tục tập đi quanh phòng.
Vào tháng 10 năm 1922, Roosevelt đến thăm văn phòng luật của ông ở Tòa nhà Công bằng, nơi một bữa tiệc chào mừng đang được chuẩn bị. Người phụ lái chưa kịp gắn miếng đệm cao su vào nạng bên trái thì Roosevelt bị trượt chân ngã xuống đất. Anh ta cười và nhờ hai thanh niên trong đám đông giúp anh ta đứng lên.
Hai tháng sau, anh không trở lại văn phòng. Roosevelt tin rằng thời tiết ấm áp và tập thể dục tốt cho đôi chân của mình, vì vậy ông mua một chiếc nhà thuyền vào tháng 2 năm 1923 và lên đường đến Florida cùng bạn bè và một nhóm nhỏ. Anh ấy đã dành nhiều tuần trên thuyền câu cá và dành thời gian cho bạn bè. Ông còn thiết kế hệ thống ròng rọc giúp hạ thấp cơ thể xuống nước để tập bơi.
Vào tháng 5 năm 1923, bác sĩ trị liệu của ông cho biết cơ thể ông không cải thiện đáng kể so với năm trước. Tuy nhiên, Roosevelt không chấp nhận kết quả này. Anh tiếp tục thử nhiều phương pháp điều trị khác.
Roosevelt lần đầu tiên đến thăm thị trấn Warm Springs, Georgia vào tháng 10 năm 1924. Trong những năm sau đó, đây là điểm dừng thường xuyên của các hoạt động giải trí thủy trị liệu. Với sự giúp đỡ của một nhà trị liệu tư nhân ở Warm Springs, Roosevelt siêng năng tự học cách đi bộ những quãng đường ngắn với sự hỗ trợ ở lưng dưới và chân.
“Từ năm 1925 đến năm 1928, Franklin đã dành khoảng 116 trong số 208 tuần xa nhà để tìm cách lấy lại khả năng đi lại”, nhà sử học Jeffrey, người viết tiểu sử về Roosevelt, cho biết. Roosevelt không bao giờ lấy lại được đôi chân của mình nhưng việc tập thể dục thường xuyên giúp ông khỏe mạnh.
Vài năm sau, Roosevelt quay trở lại chính trường Mỹ và trở thành thống đốc New York vào năm 1928. Năm 1932, ông trở thành người khuyết tật đầu tiên và duy nhất được bầu làm tổng thống Hoa Kỳ.
Theo Thư viện Tổng thống Franklin Delano và Bảo tàng Roosevelt, người Mỹ chấp nhận và ủng hộ các chính trị gia khuyết tật nhiều hơn Tổng thống Roosevelt mong đợi, với nhiều người bày tỏ sự đồng cảm hơn là chỉ trích.
Tuy nhiên, anh vẫn kiên quyết không xuất hiện trên xe lăn trước công chúng vì sợ ảnh hưởng đến dư luận. Khi tổng thống ngồi trên xe lăn, các nhân viên Mật vụ thường chặn tầm nhìn của ông và yêu cầu các phóng viên không được chụp ảnh ông. Hầu hết các phóng viên đều tôn trọng yêu cầu của Nhà Trắng.
Trong những lần xuất hiện trước công chúng của Tổng thống Roosevelt, ông thường dựa vào các cố vấn hoặc con trai mình bằng một tay và tay kia cầm gậy. Khi đứng phát biểu, tôi thường đeo nẹp ở chân và bám vào bục để giữ thăng bằng.
Nhà sử học Hugh Gregory nói, "Hàng trăm nghìn, nếu không phải hàng triệu người, đã nhìn thấy tổng thống cận cảnh trong thời gian ông ở Nhà Trắng, và hầu hết đều không biết ông bị khuyết tật. Tôi không biết điều đó." Ông Gallagher nói.
Nhiều nhà sử học tin rằng bệnh bại liệt đã giúp Roosevelt trở thành người đàn ông đầy quyền lực. Tác giả James Tobin cho biết: “Anh ấy không biết mình là ai cho đến khi mắc bệnh bại liệt.” “Đó là loại tự tin mà bạn không thể có được”.
Roosevelt qua đời năm 1945, trong nhiệm kỳ tổng thống thứ tư của ông. Năm 2001, một bức tượng Tổng thống Roosevelt ngồi trên xe lăn được khánh thành ở Washington, D.C., bức tượng mà trước đó ông đã cố giấu đi. Trên bức tường phía sau là dòng chữ của cựu Đệ nhất phu nhân Eleanor Roosevelt viết về tình trạng khuyết tật của chồng bà.
"Căn bệnh của Franklin đã cho ông ấy sức mạnh mà lòng dũng cảm mà trước đây không có. Ông đã phải tìm hiểu những điều cơ bản của cuộc sống và học được bài học lớn nhất trong tất cả các bài học, đó là lòng kiên nhẫn vô hạn và bền bỉ không ngừng", Eleanor cho biết.
Nguồn sưu tầm: vnexpress.net