'Tôi có một giấc mơ' - câu nói từ trái tim Martin Luther King

“I have a dream” - tôi có một giấc mơ, câu nói không hề có tronng bản thảo diễn thuyết của Martin Luther King đã chạm đến trái tim của 250.000 khán giả trước Đài tưởng niệm Lincoln ở Washington, DC.

 

Đây được đánh giá là một trong những bài diễn thuyết có sức ảnh hưởng nhất lịch sử nhân loại. Nó đã khơi dậy một phong trào đấu tranh dân quyền và bước đệm dẫn đến sự ra đời của đạo luật Dân quyền năm 1964 và đạo luật Quyền bỏ phiếu năm 1965.

 

 

Martin Luther King xuất thân trong một gia đình với bố mẹ là một mục sư và giáo viên ở khu phố người Mỹ gốc Phi giàu có. Mặc dù vậy, ông cũng đã trực tiếp là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc ở thời kì này. Từ thời sinh viên, ông đã tham gia nhiều hoạt động đấu tranh vì quyền lợi của cộng đồng người da đen.

 

Được biết đến với tài năng hùng biện và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong cộng đồng người da đen, Martin được Philip Randolph mời cùng tổ chức sự kiện vì việc làm tự do ngày 28/8/1963.

 

Tại sự kiện, có nhiều diễn giả là lãnh đạo các phong trào sinh viên, cựu chiến binh và các diễn viên, ca sĩ nổi tiếng và Martin là người hùng biện cuối cùng với giới hạn 4 phút. Ba đài truyền hình lớn vào thời điểm đó là ABC, CBS và NBC đều hứa sẽ đưa tin về sự kiện này, Martin biết được trọng trách rất lớn. Ông đã giao công việc soạn thảo diễn văn cho hai cố vấn Stanlry Levison và Clarence Jones.

 

Bản thảo đạt được mức độ hài lòng nhất định những Martin vẫn muốn nhận được đóng góp từ các cộng sự. Sau nhiều ý kiến đóng góp, cụm từ “Tôi có một giấc mơ” đã bị cắt bỏ với ý kiến cho rằng đó là câu nói sáo rỗng và đã được sử dụng quá nhiều lần. 

 

Ngày 28/8, bất chấp cái nóng ở thủ đô, người dân đổ đến quảng trường, con số tham gia phải đạt ít nhất 250.000 người. 

 

Đến lúc mục sư phát biểu, đám đông đã giãn bớt vì cái nóng và ngột ngạt. Giống như cách Lincoln bắt đầu với câu nói mà nay trở thành khuôn mẫu "Four score and seven years ago" (Tám mươi bảy năm trước), Martin Luther King cũng viện dẫn "Five score years ago (Một trăm năm trước) và nhấn mạnh tầm quan trọng của Tuyên ngôn giải phóng nô lệ. "Nhưng một trăm năm sau, những người da đen vẫn chưa được tự do", ông nói, trước khi mô tả tình trạng cuộc sống của người Mỹ gốc Phi ở Mỹ.

 

Sau đó, ông chuyển sang mục đích của cuộc tuần hành. Những lời nói của Martin có tác động mạnh, song không có hiệu ứng mạnh như ông mong đợi. Bất chợt ông dừng lại tích tắc. Đúng lúc đó, ca sĩ nhạc phúc âm Mahalia Jackson đứng cách bục phát biểu hơn 4 m, hét lên: "Hãy nói với họ về giấc mơ, Martin".

"Tôi vẫn còn một giấc mơ. Đó là một giấc mơ ăn sâu vào giấc mơ Mỹ.

 

"Tôi mơ rằng một ngày kia đất nước của chúng ta sẽ vươn lên và thực sự tồn tại với niềm tin: Chúng tôi coi sự thật này là điều hiển nhiên: rằng con người được tạo ra bình đẳng.

 

Tôi mơ rằng một ngày kia, trên những ngọn đồi đỏ ở Georgia, những người con của các nô lệ và những người con của các chủ nô sẽ cùng ngồi lại như những người anh em.

 

Tôi mơ rằng một ngày kia, thậm chí cả những vùng đất khô cằn ngột ngạt trong bất công và đàn áp như Mississippi, cũng sẽ chuyển thành ốc đảo của tự do và công lý.

 

Tôi mơ rằng sẽ có một ngày bốn đứa con của mình được sống trong một quốc gia, nơi chúng không bị đánh giá bởi màu da, mà được công nhận bởi phẩm cách.

 

Ngày hôm nay tôi có một giấc mơ...". - Đó là toàn bộ những lời nói từ sâu trong trái tim của một người da đen yêu nước mà không có bất cứ tờ diễn văn nào…

 

“Từ lúc bỏ văn bản sang một bên, anh ấy mang tư thế của một nhà truyền đạo. Và đó là thông điệp mà nước Mỹ cần phải nghe", Tiến sĩ Jones nói. Chính Martin cũng từng thừa nhận rằng khônggì có tiếng vang hơn việc nói trước đám đông bằng tin tưởng vào chính bản thân mình.

 

Bài phát biểu dự kiến trong 4 phút thực tế đã kéo dài hơn 16 phút như phát sinh quyết định tạo ra bối cảnh thuận lợi để Quốc hội và Chính quyền Liên bang ghi nhận những đòi hỏi bình đẳng của người da đen năm 1964 và năm 1965.

Nguồn sưu tầm: vnexpress.net

lên đầu trang